Đường về Rome - Hành trình của những giấc mơ cổ điển
Không chỉ là điểm đến, Rome là hành trình trở về với ký ức, nghệ thuật và những giấc mơ bất diệt mang phong vị cổ điển – nơi mỗi lần quay lại là một lần thổn thức.

Người ta thường nói: “Mọi con đường đều dẫn đến Rome.” Câu nói ấy, tưởng như sáo rỗng, lại mang một sức nặng đầy cảm xúc với những ai từng một lần đặt chân đến thành phố vĩnh hằng này. Với tôi, Rome không chỉ là điểm đến trong một hành trình du lịch. Rome là một cảm giác – một dạng hoài niệm sống động, khiến người ta nhớ nhung ngay cả khi vẫn đang đứng giữa lòng thành phố. “Đường về Rome” là cách tôi gọi hành trình trở lại chốn xưa, nơi mỗi viên đá lát đường đều thì thầm câu chuyện nghìn năm, nơi quá khứ và hiện tại giao thoa như chưa từng có ranh giới.
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên bước vào Rome – không phải bởi sự choáng ngợp, mà bởi cảm giác ngưng đọng, như thể thời gian đang chậm lại để tôi kịp thở, kịp cảm. Ở Rome, bạn không bị cuốn vào những ánh đèn neon chói mắt hay nhịp sống vội vã của một đô thị hiện đại. Thay vào đó, bạn bước chậm giữa những tàn tích, nơi từng cột đá, từng khung vòm, từng tường rêu như bảo tàng sống mở ra trước mắt. Ngay cả hơi thở cũng mang chút bụi cổ xưa, mùi hương trộn lẫn giữa hoa oải hương từ quảng trường nhỏ và lớp thời gian phủ trên những bức tường thành.

Một trong những nơi tôi luôn trở lại mỗi lần đến Rome là Via Appia Antica – con đường lát đá cổ nhất La Mã. Dưới những viên đá cũ kỹ này, tôi tưởng như thấy lại dấu chân của các chiến binh La Mã cổ đại, của các thương nhân, nô lệ và cả những thi sĩ lang thang trong thời vinh quang của đế chế. Mỗi bước đi là một nhịp trở về. Trên con đường ấy, tôi không cần bản đồ – chỉ cần ký ức và cảm xúc dẫn lối.

Rome đẹp nhất có lẽ là khi hoàng hôn buông trên Đấu trường Colosseum. Ánh sáng cuối ngày nhuộm vàng lớp đá cổ, làm bật lên vẻ hùng vĩ và tàn lụi cùng lúc. Tôi đã đứng lặng rất lâu trước khối kiến trúc khổng lồ ấy – không phải vì kiến trúc, mà vì âm vang của một nền văn minh. Colosseum là biểu tượng của sức mạnh, của sự khát khao chiến thắng, nhưng cũng là biểu tượng của cái chết, của sự phán xét và tàn nhẫn. Đó là nơi người La Mã cổ đại đến để xem đấu sĩ chiến đấu, nơi kẻ sống và kẻ chết chỉ cách nhau một tiếng hò reo. Thật nghịch lý, nơi ấy giờ đây là điểm đến của hòa bình, của ký ức và lòng biết ơn lịch sử.

Nhưng Rome không chỉ có quá khứ. Thành phố này còn sống, thở và thì thầm. Ở Đài phun nước Trevi, tôi từng thả một đồng xu theo truyền thuyết – nhưng điều tôi nhớ không phải là lời ước, mà là khoảnh khắc nhìn hàng trăm người đến từ khắp nơi trên thế giới cũng đang lặng lẽ thả ước mơ của họ vào dòng nước chảy mãi không ngừng. Trevi không chỉ là một đài phun nước, mà là nơi gặp gỡ của hàng vạn giấc mơ bé nhỏ, nơi mỗi tia nước như một khúc nguyện cầu cho hy vọng và tình yêu.
Bậc thang Tây Ban Nha lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Vào những buổi chiều lộng gió, tôi thường chọn một chỗ ngồi ở bậc cao nhất, nhìn xuống quảng trường bên dưới. Khi ánh nắng vàng rực rỡ nhuộm vàng từng viên đá, khi tiếng violin vang lên đâu đó trong phố nhỏ, tôi chợt nhận ra mình đang sống trong một bản tình ca không lời – mà Rome là nhạc sĩ, là sân khấu, là tâm hồn bao bọc lấy từng xúc cảm nhỏ bé trong tôi.

Pantheon là nơi khiến tôi xúc động nhất. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên đứng dưới mái vòm khổng lồ ấy – một cấu trúc hoàn hảo đến mức tưởng chừng như phi lý. Từng tia sáng rọi qua lỗ tròn trên đỉnh mái rơi xuống lòng đền như phép màu. Tôi ngẩng nhìn không chớp mắt, như thể được chạm vào một điều thiêng liêng. Pantheon, với tôi, không chỉ là kiến trúc La Mã – mà là nơi con người và thần thánh gặp nhau trong ánh sáng và không gian.

Rome cũng là Vatican – vùng đất nhỏ bé nhưng chất chứa vô vàn tinh hoa nghệ thuật và đức tin. Tôi đã xếp hàng hàng giờ để vào Nhà thờ Thánh Phêrô, không phải để cầu nguyện, mà để cảm. Cảm cái lạnh của cẩm thạch, cái choáng ngợp của trần vẽ, cái nhỏ bé của con người trước sự vĩ đại của nghệ thuật và niềm tin. Tiếng chuông ngân vang từ thánh đường vang vọng trong tâm trí tôi không phải như âm thanh, mà như một tiếng gọi – một lời nhắc nhở rằng có những điều vượt lên trên lý trí, chỉ có thể hiểu bằng trái tim.

Nhưng Rome cũng rất đời. Những quán cà phê nhỏ xíu nép bên đường, những chiếc bàn gỗ dưới tán ô trắng, mùi espresso đậm đà quyện trong nắng chiều. Có lần tôi ngồi suốt buổi chiều chỉ để nhìn người qua lại – những ông cụ đọc báo, những đôi tình nhân cười đùa, những cô gái Ý nói chuyện bằng tay nhiều hơn bằng lời. Cuộc sống ở Rome không vội. Nó thảnh thơi như nhịp điệu của chính thành phố này – nơi thời gian trôi chậm lại để bạn sống kỹ hơn, yêu sâu hơn và nhớ lâu hơn.

“Đường về Rome” không phải là một chuyến đi. Với tôi, đó là lời hứa. Hứa với thành phố rằng tôi sẽ quay lại. Hứa với chính mình rằng sẽ giữ mãi cảm xúc lần đầu tiên thấy ánh mặt trời rơi trên tường thành cổ, lần đầu nghe tiếng ngựa gõ móng trên Via Sacra, lần đầu cảm thấy mình không còn là khách lạ – mà là người trở về. Rome khiến ta hiểu rằng có những nơi không chỉ nằm trên bản đồ, mà nằm trong tim. Dù bạn đi bao xa, Rome vẫn ở đó, chờ bạn, như một giấc mơ cổ điển chưa bao giờ tàn.