Làng hoa Sa Đéc những tháng cuối năm: mùa Tết nở sớm trên bờ sông

Cận Tết, Sa Đéc rực lên như “xưởng xuân” khổng lồ: giàn hoa cao, sương đọng trên cánh, tiếng xe chở hoa rộn ràng. Tết miền Tây bắt đầu từ những bàn tay chăm nụ.

Jenny Bui
Jenny Bui
0
0
Chia sẻ

Sa Đéc những tháng cuối năm có một thứ ánh sáng riêng. Không phải ánh đèn, cũng không hẳn là nắng. Đó là ánh sáng của màu hoa. Màu đến mức người ta vừa bước vào đã thấy lòng mình… sáng theo. Ở đây, mùa xuân không chờ giao thừa. Xuân đến sớm, đến bằng mùi đất ẩm sau lần tưới, bằng gió sông Tiền thoảng mằn mặn, và bằng những luống hoa kéo dài như thảm lụa rực rỡ.

Đi giữa Làng hoa Sa Đéc mùa này giống như đi giữa một “xưởng Tết” khổng lồ. Nhưng đó là một công xưởng rất mềm. Không có tiếng máy. Chỉ có tiếng nước, tiếng chậu chạm nhau khẽ khàng, tiếng kéo tỉa lá “rẹt” một cái rồi im. Người trồng hoa đi lại dưới giàn cao, bước chân nhẹ như sợ làm rung nụ. Hoa được kê trên giàn để không chạm đất. Để rễ thoáng. Để người chăm dễ xoay chậu, canh nắng, canh gió. Và để cả làng nhìn từ xa như một khu vườn treo—đầy màu nhưng không ồn.

Làng hoa Sa Đéc những tháng cuối năm: mùa Tết nở sớm trên bờ sông

Những chậu cúc mâm xôi tròn đầy đứng thành hàng, xanh ôm lấy vàng như ôm một lời chúc no đủ. Vạn thọ vàng ruộm, dày nụ, rắn rỏi, như một dải nắng kéo dài. Mào gà đỏ thắm, rực mà bền, khiến cả không gian có thêm chút “nhiệt” của lễ hội. Xen giữa là thược dược, dạ yến thảo… mỗi loài một sắc, mỗi sắc một tâm trạng. Bạn không cần cố tìm góc đẹp. Góc đẹp nằm khắp nơi: trên cánh hoa còn ngậm sương, trên mặt chậu lấm bùn, trên bàn tay đang xoay chậu cho nụ đón đúng phía nắng.

Buổi sáng, sương mỏng. Hoa ngậm nước long lanh. Không khí mát và trong. Mùi lá, mùi đất, mùi phù sa lẫn vào nhau thành một thứ “mùi Tết” rất miền Tây—không gắt, không ngọt quá, chỉ vừa đủ để người ta muốn hít sâu. Buổi chiều, nắng nghiêng. Màu sắc ấm lên như tiếng cười. Những con đường nhỏ bỗng thành “đường xuân”. Xe chở hoa chạy rộn ràng, chậm mà chắc, như chở theo cả một lời hẹn.

Cái đẹp của Sa Đéc không chỉ nằm ở hoa. Nó nằm ở nhịp sống. Nhịp người trồng hoa cặm cụi tỉa lá, canh nụ. Nhịp cúi xuống rồi đứng lên, lặp lại mà không chán. Nhịp nhìn trời, nhìn gió, nhìn mây để đoán ngày nở. Ở làng hoa, Tết không phải chuyện một đêm. Tết là một quá trình. Là những ngày người ta thức dậy sớm, chạm tay vào nụ và tự hỏi: hôm nay đã “đúng nhịp” chưa.

Có lúc bạn sẽ thấy một người dừng lại rất lâu trước một chậu hoa, chỉ để xoay chậu thêm một chút. Động tác nhỏ, nhưng là cả kinh nghiệm. Vì hoa nở sớm quá thì lỡ Tết. Nở muộn quá thì muộn hẹn. Mỗi chậu hoa là một chiếc đồng hồ sinh học, và người trồng hoa là người canh giờ. Đó là lý do Sa Đéc làm người ta nể. Vẻ rực rỡ ở đây không phải may mắn. Nó được “làm ra” bằng kiên nhẫn.

Đến Sa Đéc mùa này, bạn sẽ hiểu một điều rất đơn giản: Tết của miền Tây không chỉ nằm trên mâm cơm. Tết còn nở ra từ những bàn tay lặng lẽ. Những bàn tay nâng niu từng mùa hoa để kịp rực rỡ đúng hẹn. Và có lẽ vì vậy mà khi rời làng hoa, thứ ở lại lâu nhất không phải là màu sắc, mà là cảm giác dịu lại trong lòng. Như thể bạn vừa đi qua một nơi nhắc mình sống chậm hơn, tử tế hơn, và tin hơn vào những điều lành.

Ảnh đẹp từ Nhiếp ảnh Bui Van Hai (Haionthego)

like
comment
save
fb share
copy link

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH



Tin tứcLưu trúẨm thựcHàng không & Công nghệGóc nhìn