“Nếm” một Việt Nam rất khác qua chuyến tàu vị giác mang tên “Lữ Hành”
Michelin không trao sao cho những màn trình diễn phù phiếm. Ngôi sao ấy đến từ triết lý, từ sự kiên định bền bỉ và một hành trình không ngừng tái định nghĩa giá trị cốt lõi của ẩm thực. Với “Lữ Hành”, CoCo Dining đã khéo léo biến một bữa ăn thành một chuyến đi, nơi thực khách được mời gọi để “nếm” một Việt Nam khác – sâu lắng, tinh tế và đầy cảm xúc.

Người ta vẫn thường mặc định Michelin là đỉnh cao cuối cùng. Nhưng thật ra, đó chỉ là một cột mốc phản chiếu sự bền bỉ trên hành trình theo đuổi chất lượng. Michelin không tìm kiếm sự hào nhoáng nhất thời; nó đánh giá một cách khắt khe: từ nguyên liệu, kỹ thuật, cá tính đầu bếp, sự cân bằng hương vị cho đến tính ổn định qua thời gian.
Tại CoCo Dining, sự ổn định ấy đến từ một triết lý rõ ràng: đưa ẩm thực Việt vươn tầm quốc tế mà không đánh mất linh hồn bản địa. Không chạy theo thị hiếu, không dùng chiêu trò, mỗi món ăn nơi đây là một lời kể, một hồi tưởng được chắt lọc, gọt giũa để giữ nguyên vẹn bản sắc. Lữ Hành – một thực đơn tasting menu – chính là minh chứng rõ nét cho triết lý ấy: biến một bữa ăn thành một hành trình vị giác xuyên Việt.

Ẩm thực và du lịch có một điểm giao nhau: ký ức. Người ta đi để nhìn, để cảm, nhưng thứ lưu giữ lâu nhất lại thường là hương vị. Một món ăn – nếu đủ tinh tế – có thể trở thành tấm vé khứ hồi, đưa ta trở về một vùng đất cũ, hoặc mở ra cánh cửa dẫn đến miền ký ức chưa từng đặt chân.
Lữ Hành được kiến tạo như một chuyến tàu xuyên Việt với 11 ga dừng vị giác. Mỗi món ăn là một chương hồi, một lát cắt của đất nước – không sao chép, không “fusion” thời thượng, mà là sự tái sinh: giữ hồn cốt, nhưng kể bằng giọng nói của hiện đại.
Hành trình bắt đầu từ “Gamelle of Memories” – chiếc hộp cơm sắt từ thời bao cấp, nay trở lại với lươn nướng than, lươn hun khói và nước dùng xương hầm nhiều giờ. Tất cả gói trong một hương vị sâu, đậm, như lời thì thầm từ ký ức đồng quê.
Tới Ga Quy Nhơn, nơi rừng và biển hội tụ, thực khách được thưởng thức một phiên bản lạp xưởng mới – thay vì thịt, là sò điệp ngọt thanh, săn chắc, nướng nhẹ. Vừa quen vừa lạ, như một ký ức cũ được kể lại bằng một giọng khác. Về đến Phan Thiết, vị cay trở thành một kỷ niệm tuổi thơ. Canh chua cá lá me non – món cơm cúng thân thuộc – được gợi lại bằng vị chua thanh, cay dịu, hậu ngọt, vẫn đúng tinh thần xưa nhưng đầy thăng hoa.

Chuyến tàu đi tiếp tới Đồng bằng sông Cửu Long, nơi hạt gạo Nàng Thơm, gạo Huyết Rồng trở thành linh hồn cho những món ăn dung dị mà quý giá. Và khép lại là “Hành trình xuôi Nam”, tái hiện một bữa lẩu ngẫu hứng trên toa tàu ngày xưa – với tôm khô, ớt vườn, bát nước nóng ấm kéo những con người xa lạ lại gần nhau. Đó chỉ là vài ga dừng. Còn lại, hành khách được mời tự bước lên chuyến tàu ký ức này và viết tiếp hành trình bằng vị giác của chính mình.
Thưởng thức “Lữ Hành” không đơn thuần là ngồi xuống để dùng bữa. Đó là một cuộc du ngoạn bằng ngũ giác – nơi mắt nhìn, tai nghe, tay chạm, mũi ngửi và trái tim cảm nhận. Michelin không trao sao chỉ vì món ăn ngon. Nó được trao vì nơi đó đã biến bữa ăn thành một trải nghiệm sống động, một chuyến đi đầy cảm xúc. Khi bạn đứng dậy rời bàn, câu hỏi thầm vang lên trong đầu:
“Mình vừa đi đâu trong suốt bữa tối này?”
Có thể là Quy Nhơn nhiều gió, là Phan Thiết mặn mòi, là miền Tây chan hòa, hoặc đơn giản chỉ là chuyến tàu trở về với tuổi thơ và ký ức. Và đó là lý do vì sao một ngôi sao Michelin không chỉ là một danh hiệu – mà là lời khẳng định đầy kiêu hãnh: ẩm thực Việt hoàn toàn có thể chạm tới đỉnh cao, khi được nấu bằng ký ức và kể lại bằng trái tim. Bởi ở CoCo Dining, một bữa ăn chưa bao giờ chỉ là một bữa ăn, đó là một chuyến đi và “Lữ Hành” chính là tấm vé.