Viết về Sài Gòn
Hành trình từ ghét bỏ đến yêu thương Sài Gòn: Thành phố náo nhiệt này đã bao dung, để lại trong tôi những ký ức dịu dàng, lấp lánh như giấc mộng đêm hè.
Sài Gòn trong tôi như một giấc mộng đêm hè nhiều mộng mị. Ở đó, tôi thấy mình ngồi sau xe anh. Chiếc xe chen vào dòng người, đưa tôi qua bờ kè, bên bờ sông Sài Gòn lộng gió, đến quán chè trứng ở khu người Hoa. Tôi ngồi nghe anh kể chuyện Sài Gòn xưa và nay, cả 20 năm thoắt cái trôi qua theo những câu chuyện từ ngày tiểu học anh trốn má đi chơi đến khi tuyến metro đi vào hoạt động. Chẳng biết có phải do tôi, vào lúc ấy, đã thấy đáy mắt anh long lanh hay không, mà mỗi khi nghĩ đến Sài Gòn, hình ảnh về thành phố này trong tâm trí tôi đều trở nên lung linh, mơ màng như dát bạc.
Nửa năm trước khi chuyển vào đây, một người miền Bắc chính gốc như tôi, đã nhiều lần thốt lên rằng tôi ghét Sài Gòn. Tôi ghét mùa khô nóng hầm hập làm mồ hôi thấm đẫm lưng áo, ghét mùa mưa thất thường khi hàng triệu giọt nước đổ ập xuống cùng một lúc làm ướt sạch cả người. Tôi ghét những giờ Sài Gòn đông đúc đến phát điên, những đêm ồn ào tiếng cụng ly, tiếng hô hào cổ vũ…
Nhưng Sài Gòn như viên kem ngọt dịu tan dần trong khoang miệng. Sau khi bị cái lạnh xâm chiếm đột ngột, vị tươi mát lan tỏa tận cuống họng, để lại hậu vị ngọt ngào. Đó là anh!
Sài Gòn và anh, thình lình xuất hiện bên cạnh tôi rồi ngỏ lời hỏi tôi rằng liệu có thể ở lại? Tôi nói ghét Sài Gòn và ghét anh, nhưng anh và thành phố này vẫn dịu dàng bao dung tôi, nói rằng tôi cứ ghét cả đời cũng được!