Lô Lô Chải được vinh danh “Làng du lịch tốt nhất thế giới năm 2025”
Giữa cao nguyên đá Đồng Văn, Lô Lô Chải vừa được UN Tourism vinh danh “Làng du lịch tốt nhất thế giới 2025”, nhờ giữ được sự nguyên bản trong nếp sống và văn hoá cộng đồng.
Lô Lô Chải nằm dưới chân cột cờ Lũng Cú, nơi gió đá quẩn quanh triền núi suốt bốn mùa. Con đường nhỏ dẫn vào làng không ồn ào tiếng xe, mà chỉ có tiếng gió luồn qua mái ngói rêu phong và tiếng chày giã bánh vọng ra từ gian bếp buổi sớm. Người ta thường nói đến Hà Giang bằng hoa tam giác mạch hay những cung đường hiểm trở, nhưng ở Lô Lô Chải, thứ níu chân du khách lại là sự bình yên buộc ta phải chậm bước.

Ngày 17/10, tại Chiết Giang (Trung Quốc), Tổ chức Du lịch Thế giới (UN Tourism) vinh danh Lô Lô Chải là “Làng du lịch tốt nhất thế giới 2025”. Danh hiệu này không đến từ những dự án lớn hay mô hình xây dựng hoành tráng, mà từ việc gìn giữ nguyên vẹn bản làng như nó vốn có. Làng có hơn 120 hộ dân, chủ yếu là người Lô Lô đen, trong đó 56 hộ làm du lịch cộng đồng nhưng không đánh mất nếp nhà truyền thống. Cổng đá, mái ngói âm dương, tường trình đất dày gần nửa mét – tất cả đều được giữ gìn như một phần ký ức.

Ở đây, du khách không bị đối xử như khách lạ. Chủ nhà đón khách bằng bát trà ngô, bếp lửa hồng giữa gian nhà, rồi kể chuyện mùa vụ, chuyện tổ tiên, chuyện núi rừng. Không có “trình diễn văn hoá”, cũng không có những màn bê tông hoá để làm đẹp lòng du lịch. Người trong làng không mở cửa vì du khách. Họ sống như họ đã sống suốt gần 800 năm – và chính sự bền bỉ ấy khiến du khách tìm đến.

Đi dọc các con ngõ lát đá, mỗi góc nhà đều là câu chuyện: tiếng khèn réo rắt, khăn đội đầu thổ cẩm, váy áo thêu tay phơi bên hiên, trẻ con ríu rít chạy quanh sân. Đó là những lát cắt đời sống mộc mạc nhưng có sức thuyết phục hơn bất kỳ tấm pano quảng bá nào. Đến đây, người ta không chỉ “ngắm một ngôi làng” – mà bước vào một mảnh văn hoá còn sống.

Lô Lô Chải trở thành minh chứng rõ ràng rằng “bảo tồn tốt hơn xây mới”. Khi nhiều điểm đến đang loay hoay giữa thương mại hóa và giữ gìn bản sắc, ngôi làng nhỏ trên cực Bắc này đã chọn cách bước thật chậm, để không đánh mất linh hồn mình. Chính sự chậm rãi đó tạo nên khác biệt: khách không đến để tiêu thụ, mà để học cách lắng nghe – núi, mây, tiếng người và cả nhịp thời gian.

Danh hiệu từ UN Tourism là niềm tự hào không chỉ của Hà Giang, mà còn của mô hình làng du lịch bền vững tại Việt Nam. Trong bối cảnh du lịch đang tái định nghĩa giá trị trải nghiệm, Lô Lô Chải cho thấy một con đường khác: giữ gốc rễ, rồi để du khách tự tìm đến – như một dòng chảy tự nhiên.

Ở Lô Lô Chải, điều đáng nhớ không phải là “đi nơi đâu”, mà là “điềm tĩnh lại bên trong mình”. Khi bầu trời đổ chiều xuống ngọn cờ trên đỉnh Lũng Cú, người ta dễ hiểu vì sao du lịch ở đây không chỉ là hành trình khám phá, mà là hành trình trở về.